Header Ads

ad

Vinh quang này là vĩnh cửu, vì chúng ta phải đổ máu để có nó. Hoặc là sống trong vinh quang muôn đời, hoặc chết vì vinh quang muôn đời…”.

Không kính mát, không xì gà, Diego Maradona xuất hiện bình dị nhưng tràn đầy sinh lực trên khu VIP khán đài Nizhniy Novgorod. Ông say sưa hát quốc ca Argentina dù ở dưới sân, nó vẫn chưa được cử hành.
Và “Cậu bé Vàng” cầm lấy chiếc áo số 10 mang tên Messi, giơ cao, hôn lên nó như một nghi thức ban phước lành. Trong sự phấn khích, Maradona tiếp tục hát, chân nhún nhảy và quay tròn chiếc áo trên tay. Những người Argentina có mặt ở đó cũng hát theo ông cùng niềm tin mãnh liệt vào một chiến thắng cho Albiceleste. Đơn giản vì có Messi, họ sẽ có mọi thứ.
Rồi Messi cũng bước ra, với đôi giày màu xanh lấp lánh. Nhưng không thoải mái như Maradona cùng đám đông khán giả nhà, anh trông mệt mỏi và đầy lo lắng. Anh bóp trán, nhíu mày khi đồng đội hát quốc ca. Và sau khi thực hiện nghi thức tung đồng xu, La Pulga trở về phần sân của mình, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại lẩm nhẩm những lời cầu nguyện.
Anh biết rằng trận đấu này sẽ rất khó khăn. Và anh biết rằng, bản thân phải làm điều gì đó vĩ đại để giữ cho giấc mơ World Cup của Argentina còn sống.
Có điều Messi không biết, tiếng còi của trọng tài Ravshan Irmatov sẽ đưa anh vào một đêm còn tồi tệ hơn so với trước đó 5 ngày, khi siêu sao 30 tuổi bỏ lỡ một quả phạt đền dẫn đến trận hòa trước Iceland.
Không có vinh quang cho Messi, bởi anh không đổ máu vì nó - Ảnh 3.
Trái với sự kỳ vọng, Messi hoàn toàn mất tích không dấu vết. Anh chạm bóng 20 lần riêng trong hiệp 1, 49 nếu tính cả trận. Anh di chuyển 7,6km với vận tốc tối đa 24,7km/h, những con số tố cáo Messi gần như đi bộ. Anh sút bóng 1 lần, và nó dễ dàng bị đối phương chặn lại.  
Nghèo nàn, nhợt nhạt, không cảm hứng và đánh mất sự sáng tạo, Messi như một cỗ máy, chờ bóng đến chân và lao mình vào đám đông trước mặt, rồi mất bóng, và nộ khí xung thiên với cầu thủ đối phương.
Không có vinh quang cho Messi, bởi anh không đổ máu vì nó. Từ phía trên, Maradona thất thần nhìn xuống truyền nhân của mình đang thất thểu đi vào đường hầm nhằm chạy trốn thực tại ê chề.  
Không có vinh quang cho Messi, bởi anh không đổ máu vì nó - Ảnh 4.
Ở Argentina bấy lâu người ta chỉ biết đến Maradona. Không chỉ được xưng tụng là GOAT (Cầu thủ vĩ đại nhất mọi thời đại), “Cậu bé Vàng” còn được coi là một vị Thánh ở xứ Tango.
Còn sao nữa, Maradona đã dẫn dắt Albiceleste tới ngôi vô địch World Cup 1986, một chiến tích mang dấu ấn cá nhân sâu đậm nhất trong lịch sử. Chưa hết, ông còn khiến tất cả chìm đắm trong những vũ điệu của đam mê, cười hả hê và sau đó là thán phục với những trò tinh quái, đậm chất đường phố Buenos Aires.
Chẳng mấy chốc El Diego trở thành niềm tự hào, là biểu tượng của đất nước Argentina. Để rồi người ta sẵn sàng tha thứ cho những sai trái mà ông dính phải, từ ma túy, tiệc tùng tới vô số những trò quái đản khác. Thậm chí mặt trái của Maradona càng khiến ông được yêu thương nhiều hơn. Bởi nó phản ánh cái chất của người Argentina, phóng túng, say mê và hết mình.
Trong nhiều năm, El Diego là tiêu chuẩn để thế hệ sau hướng tới. Nhưng vì ông quá vĩ đại, lần lượt Ariel Ortega, Juan Veron, Pablo Aimar, Juan Riquelme đều không thể với tới.
Không có vinh quang cho Messi, bởi anh không đổ máu vì nó - Ảnh 5.
Cho đến khi Messi xuất hiện. Cậu bé nhỏ thó sinh ra trong một gia đình công nhân tại Rosario xuất hiện. Đó là chàng David trong thế giới bóng đá đầy rẫy những Goliath. Thế nhưng cậu ta tốt hơn bất kỳ ai khác với đôi chân ảo diệu, lướt đi trên ngọn cỏ với quả bóng lúc nào cũng dính chặt trong chân. Một cầu thủ mang thiên mệnh, tới để thay đổi thế giới bóng đá, đưa nó trở lại thời kỳ lãng mạn với vẻ đẹp tinh khiết.
Xứ tango, vốn luôn mong chờ một Maradona thứ hai, lập tức đón nhận Messi và cổ vũ anh đi vào con đường của El Diego. Nhưng rất nhanh họ nhận ra, Messi khác xa với Maradona của họ. Anh ta không lớn lên ở khu ổ chuột để tường tận đủ mọi mánh khóe ranh ma, và cũng không sống ở Argentina sau năm 13 tuổi. Anh ta thích ăn bò nướng với sốt cà và pho mát tan chảy, thay vì nhai mẩu bánh mỳ của ngày hôm trước, để trông giống một cậu ấm sạch sẽ hơn là gã trai ngang tàng, bùng nổ và đầy cá tính của Buenos Aires, Cordoba, Santa Cruz hay La Pampa.
Nhưng thôi, tất cả chỉ là những điều vụn vặt. Sẽ chẳng ai truy cứu tới chuyện đó nếu Messi lặp lại những gì Maradona trên sân cỏ, mang về Argentina chiếc Cúp vàng thế giới. Và anh ta sẽ trở thành vị Thánh.

Không có vinh quang cho Messi, bởi anh không đổ máu vì nó - Ảnh 7.
Thật không may, không có chiếc Cúp nào được đưa về Argentina, chỉ có sự thất vọng. Lần này qua lần khác, giải đấu này đến giải đấu khác. Và 44 triệu dân nằm dưới dãy Andes cứ mỏi mòn chờ đợi, càng hy vọng càng đau khổ chất chồng.
Trong những năm sống dưới chế độ độc tài và nếm trải đủ bầu không khí ngột ngạt, Maradona không khác gì Chúa giáng thế, mang đến lối thoát cho cả xã hội. Bây giờ người dân Argentina không cần ai cứu rỗi họ khỏi bất cứ điều gì, ngoài việc giải cơn khát danh hiệu kéo dài 1/4 thế kỷ. Nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn, phải không? Song Messi không thể đáp ứng.
World Cup 2018 được coi là cơ hội cuối để Messi làm điều đó. Nhưng đến lúc này, đây là giải đấu ác mộng và có thể là đen tối nhất sự nghiệp La Pulga. Những gì người ta thấy ở Otkrytiye Arena rồi Nizhniy Novgorod, là một Messi bơ phờ và mệt mỏi.
GOAT ư? Không có GOAT nào ở đây, bởi nếu có, anh ta sẽ không nhìn đội bóng của mình bị xé thành ngàn mảnh nhỏ, và bị dày vò dưới gót giày của đối phương. Không ai có thể nhận ra đây là người đã ghi 45 bàn cho Barca ở mùa 2017/18, hoặc người đã mang đến phép lạ ở Quito, đưa Albiceleste ra khỏi nỗi ô nhục để vênh vang bước tới World Cup 2018 với vị thế ứng viên vô địch.
Không có vinh quang cho Messi, bởi anh không đổ máu vì nó - Ảnh 8.
Chuyện gì đã xảy ra với Messi? Tất cả đều biết anh ta là đấng toàn năng, có thể lấp đi những sai sót trong phòng thủ, gây dựng lại hàng tiền vệ và khắc phục sự bế tắc của hệ thống tấn công. Mọi thứ anh đều có thể làm, chỉ với một tác động nhỏ.
Vậy tại sao lần này, Messi không thể? Tại sao anh giống như một quả bóng xì hơi chỉ chờ đợi để đi đến sọt rác? Và thay vì truyền cảm hứng cho đồng đội, tại sao anh liên tục bóp trán theo cách của một người đang chịu đựng chứng đau nửa đầu gây ức chế thần kinh?
Cách đây không lâu, Messi nói rằng nỗi đau ở World Cup 2014 tựa vết thương không bao giờ liền sẹo, mãi dai dẳng và đánh thức anh dậy vào lúc nửa đêm mỗi khi chợt nhớ về. Vậy thì tại sao anh lại tự chuốc lấy một vết thương khác, đau đớn hơn? Cuối cùng, tại sao anh không thể là một Maradona?

Không có nhận xét nào